Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Anh Em


Phan_21

“Tôi cho rằng, chiến lược của bộ đội đặc chủng có mục đích không giống bộ đội thông thường, tôn chỉ của chúng ta là dùng binh lực ít đổi lấy thắng lợi lớn. Cho nên, từ lâu rồi, hành động của chúng ra mang đính đột kích và bất ngờ, hoặc gọi là tiên phát chế nhân (hành động trước khống chế được người), đối tượng mục đích cũng không quá mấu chốt. Như trong lịch sử mà nói, dĩ nhiên, mọi người có thể hiểu sâu sắc hơn tôi, tôi chỉ biết trong chiến tranh thế giới thứ hai, đẩy mạnh nghiên cứu hạt nhân nguyên tử, Churchill vì ngăn cản tốc độ nghiên cứu chế tạo của Đức, liền hạ lệnh đội lính đặc chủng vừa xây dựng của nước Anh đi phá hủy hãng nghiên cứu chế tạo trọng điểm của nước Đức, ngay từ đầu nước Anh và đội lính đặc chủng này vẫn giữ bí mật, tin tức không đồng nhất, khiến nước Đức sơ sót trong phòng thủ, liền khiến nước Đức thất bại. Hãng trọng điểm bị hủy, nước Đức không thể không dừng nghiên cứu chế tạo bom nguyên tử. Nếu như ngay từ đầu nước Anh và đội lính đặc nhiệm của họ công khai, như thế giống như nói với nước Đức hãy chuẩn bị thật tốt, vậy thì kế hoạch bên này cũng sẽ không thành công, nếu như quân đội Đức chế đạo thành công bom nguyên tử, kết cục chiến tranh thế giới thứ hai thật khó có thể hình dung được.”

Dù sao cũng chính thức thảo luận, Hách Tịnh liền vắt óc tìm cách nhớ lại những kiến thức ít ỏi tới đáng thương về chiến tranh trong đầu mình, trời biết, cô chính là người yêu thích hòa bình, coi như bị bắt làm cảnh sát, nhưng hình tượng chính là cái gì? Là người trưởng thành lương thiện, là cành tùng, trên bả vai có cành ô liu, không phải là ứng kiếm như mọi người kia, chúng ta không cùng một đại sự được không? Cho nên đừng hỏi nữa!

Không nghĩ tới Hách Tịnh tự nhận mình là học viên trả lời rất nghiêm chỉnh, thế nhưng lại khiến cho thầy giáo đẹp trai bật cười ha ha, cuối cùng còn bình luận một câu: “Một cô gái rất thú vị.”

Lời của cô rất thú vị sao? Hách Tịnh ở trong đầu tự nhủ, cuối cùng nhận định phán đoán của mình: thật ra thì không đủ ý nghĩa chính!

Chương 36

Sau khi tan học, Trương Anh Tử lôi kéo Hách Tịnh trở về ký túc xá, đóng cửa lại câu nói đầu tiên là: "Em biết Lý Bạch?"

Hách Tịnh nháy mắt mấy cái: "Chị nói là Thanh Liên cư sĩ?"

Trương Anh Tử hô to: "Em cũng biết?"

Hách Tịnh thầm nghĩ tôi học về toán học không có thua chị, cũng không phải là người mù chữ, hơn nữa cô học một ngành kỹ thuật, luận bàn về văn học cô nhất định so với chị ta mạnh hơn nhiều, lập tức không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Nghe tiếng kỳ danh đã lâu, chưa gặp mặt." Cô mới ba tuổi đã nghe <Tương Tiến Tửu > rồi, làm sao không biết Lý Bạch? Dĩ nhiên cũng không thể gặp mặt, cô không thể xuyên không nha.

Không nghĩ tới Trương Anh Tử trừng hai mắt, cả giận nói: "Nói lời vô dụng làm gì! Mới vừa rồi nhìn rất giống gian tình hay sao?"

Hách Tịnh lập tức phản ứng kịp: "Thầy giáo gọi là Lý Bạch? Còn có tên là Thanh Liên cư sĩ?"

Trương Anh Tử đương nhiên gật đầu: "Đúng nha! Em câu dẫn anh ta lúc nào vậy, sao chị lại không biết? Không phải em nói nơi này trừ Chu Hải Phong ra em cũng không quen ai?"

Hách Tịnh cảm thấy kể từ khi tới đại đội A, cuộc đời làm quan của cô liền hỗn loạn, nhưng mà sự việc tuy cấp bách nhưng vẫn tranh thủ thời gian hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ Hách Tịnh ra quyết tâm: "Em thật sự là không biết anh ta, chị xem, em ngay cả tên anh ta đều là nghe chị nói." Chả trách thầy giáo này giảng bài trước đều không điểm danh, hoá ra là như vậy, thật không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, sinh con trai mà không sợ người khác sẽ cười nhạo từ bé cho đến lớn?

Trương Anh Tử vẫn khuôn mặt hoài nghi, hỏi: "Vậy các người nói cái gì đó, anh ta còn cười ha ha."

"Anh ta tùy vấn đề mà đặt câu hỏi, em trả lời đại khái nhưng sai rồi." Hách Tịnh suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời như vậy. Vẻ mặt thật sự thành khẩn như vô tội, Trương Anh Tử nhìn cô nửa ngày, không phát hiện có gì chột dạ mà tránh né che dấu, rốt cuộc chịu tha cho cô một lần, gật đầu nói: "Lý Bạch, là đội trưởng của đội hành động, cấp bậc Trung tá, ngoại hiệu Thanh Liên cư sĩ, người giang hồ gọi là đại ca, hoặc là Tiểu Bạch, đảm đương chức vụ Đại Đội Trưởng, căn bản rất nổi tiếng, anh ta năm nay 32 tuổi, là chị tới đây trước còn đặt cho mình một mục tiêu, đứa bé ngoan, chớ cùng chị tranh giành, à? Anh ta so với em quá già rồi!"

Hách Tịnh tự động quên đi mấy câu cuối cùng, cảm thấy đó là vũ nhục đối với mình, cô sống ở bên ngoài lâu rồi sao bây giờ lại ra nông nỗi này cùng với một cô nương tranh giành nam nhân? Chỉ là có chút kinh ngạc: "Đội trưởng đội hành động, người này có đặt ra nội quy gì không?"

Trương Anh Tử tay phải đập vào tay trái, lông mày mắt vo thành một nắm, lắc đầu thở dài: "Chị cũng vậy không nghĩ tới a! Bằng không làm sao ứng phó kịp, anh ta có thể cũng không có chú ý đến chị, coi như nếu chú ý, ấn tượng cũng không tiện nha, thật là thất sách thất sách."

Hách Tịnh nghĩ đến ngay lập tức bên cạnh cô có hai vị mãnh nam hộ pháp, không nhịn được nghĩ cười, miệng toét ra nhưng lại sợ Trương Anh Tử phát giác sau này sẽ trả đũa, vội vàng thuận thế nói: "Không sao, chị xem người nọ rất lười, căn bản không lui về phía sau nhìn, nói không chừng cũng không thấy chị, lần sau nên lên kế hoạch tốt để bẫy anh ta trước khi kết thúc huấn luyện!"

Trương Anh Tử mừng rỡ, nâng cao hai cánh tay nện trên vai Hách Tịnh, tâm tình ngưỡng mộ: "Chị cũng biết em giảng nghĩa khí, là cô gái tốt, chị cả đời phải dựa vào em!" Hai mắt rưng rưng, tha thiết chờ đợi.

Hách Tịnh cũng phối hợp mà diễn: "Vì hạnh phúc của chị, em gái đây sẽ giúp chị không tiếc cả mạng sống không chối từ!" Hai người cầm tay nhìn nhau đôi mắt đẫm lệ, nhưng lại không có nói những lời khó nghe, một lát sau, hiềm khích lúc trước được hóa giải, Trương Anh Tử còn tự móc tiền mời Hách Tịch đi ăn món xào của miền Nam, khoan hãy nói, tay nghề của đại sư phụ tay cũng có mấy phần mang hương vị quê hương.

Chỉ là Hách Tịnh sau này mới biết, thời điểm Trương Anh Tử đang nói mấy câu nói kia, cô không hiểu được hàm ý tinh túy, cho nên vỗ ngực liên tục nên hối tiếc không kịp, nếu như mà hiểu biết rõ, cô không ngại đem món ăn mới vừa ăn phun ra toàn bộ, nói nếu có thể đưa mật cũng sẽ không nuối tiếc.

Lúc đó không biết lòng người hiểm ác Hách Tịnh vẫn chỉ là vắt óc tìm mưu kế nghĩ tới thế nào thiết kế Trương Anh Tử. Vì vậy khi cả đêm gió xuân thổi khắp nơi, trong phạm vi nhỏ xì căng đan tình cảm cô với Lý Bạch bắt đầu lan truyền khắp nơi thì Hách Tịnh thất kinh rồi, trước tiên cô tìm Trương Anh Tử giải thích: "Chị Anh, chị Anh Tử, em không biết người nào vớ vẫn truyền đi tin tức kia, nhưng em thật sự không có, trên hết là trước khi đến lớp học em chưa từng gặp qua người kia!"

Trương Anh Tử lấm lét nhìn trái phải không người nào, mới dị thường trấn định nhìn tới Hách Tịnh gật đầu một cái: "Chị biết mà." Giọng nói lại vẫn rất vui mừng.

Hách Tịnh cảm thấy không phải chị ấy mất trí rồi, mà chính là mình mất trí, dùng giọng hoài nghi hỏi chị ta: "Liên tục mục tiêu khác hả?"

"Úi chà! Chị ngươi bộ giống người vô dụng sao!" Nhìn Hách Tịnh bởi vì mới vừa rồi còn cấp bách mà khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồng hồng, Trương Anh Tử cảm khái người tuổi còn trẻ thật tốt, vừa hết lòng chỉ dạy người trẻ tuổi: "Lời đồn đãi là chị truyền đi, " thấy trên mặt Hách Tịnh biến sắc không đợi cô hỏi liền tự mình giải thích: "Chị đây là dùng binh pháp giương đông kích tây cùng vây Nguỵ cứu Triệu, chị đây nói cho ngươi biết, đại đội A nam nhân mặc dù rất nhiều, nhưng nhìn cực phẩm thì khoản này lại không nhiều." Còn rất là tình ý sâu xa.

Hách Tịnh gật đầu một cái, nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy những người đó, quả thật phần lớn diện mạo đều mờ nhạt, cô đè ép lửa giận kiên nhẫn chờ nghe Trương Anh Tử nói dóc.

Trương Anh Tử vung tay lên vẽ nửa tròn, làm vĩ nhân chỉ điểm hình dạng giang sơn: "Chị trong khoảng thời gian này đã xác minh, lại nói trong đại đội A này phái nữ chưa cưới chia ra hai bên, một nửa thích Lý Bạch, còn nửa kia thích tiểu tử chết toi Đan Nhĩ Tín. Thích Đan Nhĩ Tín là những y tá trẻ tuổi ở phòng cứu thương, nông cạn một chút cũng có thể lý giải. Khả năng thích Lý Bạch cũng khác nhau rất lớn, bác sĩ phụ trách rồi đến những phó trưởng khoa hậu cần và đến con người cuồng công việc như Lâm Sảng, làm mọi người cũng cảm thấy rất phiền phức, chị ngươi mặc dù dũng mãnh, lấy một địch mười vẫn còn có chút cật lực."

Hách Tịnh nghe mở đầu cũng đã nhận thấy không ổn, Trương Anh Tử nói xong, lòng của cô liền từng điểm từng điểm trầm xuống, nghe được tên tuổi Lâm Sảng càng thêm chùn xuống, cô có vẻ mặt đưa đám nói: "Chị, em sẽ nghĩ cách khác giúp được không? Nếu không, chị đổi người đi, thật ra thì Đan Nhĩ Tín không tồi, lấy nữ lớn hơn ba tuổi như mang vàng về nhà, coi như lớn ba tuổi, đâu có sao, nhiều hơn chút nữa, cũng không xê xích gì nhiều...”

Trương Anh Tử lướt mắt quét qua, không có một ngọn cỏ: "Im miệng, ai cho em mấy ngày trước vạch trần điểm yếu của chị? Cái này dù em bị oan nhưng phải chịu trách nhiệm không chịu cũng không được! Quyết định, trận này em phải phối hợp tác chiến che chở cho chị, mê hoặc tầm mắt kẻ địch, chị phụ trách ra tay tấn công chiếm mục tiêu!"

Trận chiến này khiến Hách Tịnh khóc không ra nước mắt, xong tiết học trở lại tổ công tác thì có tật giật mình, cô cảm giác ánh mắt Lâm Sảng nhìn mình thay đổi, nhưng cô không có cách nào giải thích, cũng không dám xao lãng, chỉ đành phải nhắm mắt đi đến gần, rất nịnh hót rất chân chó xông đến Lâm Sảng cười: "Tổ trưởng, gần đây có công việc nào cần em làm không? Em quy định đã học xong rồi, hiệp định giữ bí mật cũng ký, có cái gì có thể cho em làm, ngàn vạn lần đừng khách khí." Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Hách Tịnh quyết định dùng nụ cười hồn nhiên của mình để chiến thắng lời đồn hiểm ác của Trương Anh Tử.

Đáng tiếc cô ở trong lòng cấp trên quên đi cái gì gọi là vô sự mà ân cần thì không phải gian sảo tức là đạo chích, cũng quên cái gì gọi là hăng quá hoá dở, càng làm đối với đại đội A hiện trạng không quá lớn, điều này dẫn đến Hách Tịnh không lâu về sau liền hết sức hối hận mình bây giờ quá nhiệt tình.

Dĩ nhiên, tạm thời Hách Tịnh một chút cũng không có cảm nhận được.

Chỉ thấy Lâm Sảng yên lặng nhìn cô một lát, khi bản thân Hách Tịnh bị nhìn có chút sợ hãi thì Lâm Sảng rốt cuộc mở miệng: "Chị hiểu biết rõ em tiếng Anh, tiếng Pháp cùng tiếng Đức tương đối khá, Vì vậy những quốc gia như Estonia, Italy, Na Uy, Đan Mạch, Thụy Điển, Thụy Sĩ, Phần Lan ngôn ngữ của họ, em sẽ chọn cái nào?"

Hách Tịnh nghe vậy mừng rỡ, căn cứ biểu tình cùng quyết tâm cống hiến tuổi thanh xuân cùng nhiệt huyết của đàn chị, tinh thần cô sung mãn ý chí chiến đấu sục sôi trả lời: "Người Thụy Sĩ thì nói tiếng Đức, cái này không thành vấn đề. Em đã từng học chuyên tu qua tiếng Ý, tiếng Phần Lan cùng tiếng Đan Mạch, ngôn ngữ của người Na Uy cùng tiếng Thụy Điển và tiếng Đan Mạch tương tự nhau, cùng hệ ngôn ngữ Ấn Âu còn tiếng Nhật, cho dù có khác biệt, em học thêm cũng không có vấn đề, tiếng Estonia cùng ngôn ngữ Phần Lan tương tự, chẳng qua em chỉ biết bọn họ phía bắc Taline thuộc khu địa phương, nhưng sự phát triển này không khác biệt lắm coi như bọn họ cũng dùng tiếng nói của chính phủ, cho nên, mấy loại ngôn ngữ này, em, đại khái, có thể cũng...”

Vừa bắt đầu Hách Tịnh đầy ngập nhiệt huyết, cộng thêm đếm mấy ngón tay để tính toán, cũng không có chú ý tới biểu tình của Lâm Sảng, thời điểm đợi cho cô nói xong, phát hiện mặt của đối phương không đẹp mắt rồi, hơn nữa theo lời của cô càng ngày càng khó coi. Đáng tiếc Hách Tịnh vừa mới bắt đầu nói không thể phanh lại, đợi đến khi nghĩ cần vãn hồi thì đã quá muộn, trong đầu Hách Tịnh nổi bão táp phong ba quyết định thay đổi lời nói của mình rằng mấy loại ngôn ngữ này học không có ra hồn, còn tỏ rõ không có dã tâm soán quyền đoạt vị, Lâm Sảng chợt hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Em rất ưu tú." Chỉ là nét mặt của chị ấy, thấy thế nào cũng không giống cấp trên chân thành khích lệ cấp dưới.

Hách Tịnh tâm thần bất định không yên, hì hì cười khan: "Thật ra thì em đây mấy loại ngôn ngữ này đều là thông qua các loại tài liệu mình mò mẫm học, nói một chút tạm được, đến lúc thật sự cần phiên dịch khẳng định là không được, liền lấy tiếng Pháp cùng tiếng Đức mà nói ra, độ chuẩn xác cùng với dùng từ để phiên dịch so với chị còn kém xa, phiên dịch cái này, kinh nghiệm đều rất quan trọng...”

Đáng tiếc, Lâm Sảng đang nghe cô khiêm tốn sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại toát ra một loại mất mác, giống như vẫn còn rất mệt mỏi, thấy trái tim bé nhỏ của Hách Tịnh loạn chiến, nội tâm điên cuồng gào thét: tổ tông nha, tôi rốt cuộc nên nói như thế nào? Chị có gì nghi vấn liền hỏi nha, không cần dùng công việc lấy cớ chỉnh người, không biết tôi đây còn nhỏ dại, không thích hợp bị hù dọa nha? Tôi thật sự không có gian tình cùng với Lý Đại Thi Nhân, lại nói tôi học hết một năm liền biến khỏi đây, sẽ không cùng chị có gì xung đột?

Lâm Sảng không có ở lại cùng cô nhiều lời, đương nhiên sẽ không cho cô có cơ hội thanh minh, cuối cùng chỉ là lạnh nhạt nói: "Tốt, chị sẽ đem tình huống chi tiết hướng cấp trên phản ảnh, em về nghỉ trước đi, tạm thời không có công việc, dĩ nhiên, nếu như có cần, trước tiên chị sẽ thông báo cho em."

Lúc rời đi Hách Tịnh vẫn còn lo sợ bất an, nhất là hôm nay bản thân mất đi tiêu chuẩn phát huy, những điều điên điên khùng khùng của Trương Anh Tử, làm cho cô từ không thẹn với lương tâm biến thành nội tâm có quỷ, vừa lại hoài nghi mình có thể hay không vì vậy bị biến đi, sau lại nghĩ đến mình cũng không phải là minh tinh, không có tiền đồ tốt, tiền lương thì cố định, bị biến mất đi cũng sẽ không thua thiệt, mà đại đội A cực phẩm như vậy địa phương này chỉ sợ sẽ không duy trì loại mua bán này, khôn ngoan thực tế một chút, dù sao, vô sự có thể làm ngay, thật ra thì cũng rất đáng sợ.

Nhất là sau ngày bị Trương Anh Tử thiết kế, Hách Tịnh hận không được liền đem mình nhốt ở một phòng, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ làm việc trên bàn.

Nhưng nguyện vọng giấu kín rất nhiều, thực tế cũng rất có cảm giác, chỉ là mới vừa né tránh được nửa ngày, ngày vừa ăn xong điểm tâm, Hách Tịnh liền bị Chu Hải Phong gọi vào trong phòng làm việc.

Nam cấp trên độc thân hẹn gặp nữ thuộc hạ, kiêng kỵ vẫn phải có, vì vậy cửa phòng làm việc của Chu Hải Phong mở rộng ra, vốn là Hách Tịnh cảm thấy vị cấp trên này có phong độ, đang âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng một lát sau, cô liền muốn khóc.

"Biểu hiện gần đây nhất của sĩ quan Hách thật là biết tròn biết méo nha, công việc cuộc sống không bài trừ lẫn nhau, như vậy nếu, chúng ta liền áp dụng hai phương án đi, cô xem, tôi nên quay về bảo Tiểu Bạch làm báo cáo, khi nào thì đem thủ tục làm thành một cái? Liền chuyển quân tịch, người này một thân mặc quân phục ở chỗ này rất sáng ngời cũng không phải là chuyện lạ!"

Lời nói của Chu Hải Phong, giống như tâm không có ngăn cách, vô cùng gấp khiến mọi người nghĩ ông ta rất quan tâm thuộc hạ, nếu như không phải vừa phản ứng kịp "Tiểu Bạch" đúng là chỉ Lý Bạch, mà cái gì thủ tục kia tuyệt đối cũng không thuần khiết, Hách Tịnh cảm giác mình bị cảm động rồi, cô lúc này chỉ có khóc không ra nước mắt: "Đội trưởng Chu, tôi bị oan, tôi thật sự không có tình ý gì với Tiểu Bạch, không đúng, là Lý đội trưởng."

"Vậy cô xem trọng người nào?" Chu Hải Phong hào hứng bừng bừng.

Hách Tịnh nhiều năm lăn lộn mò mẫm như vậy, cũng không phải là ngồi không, vừa bắt đầu là ứng phó không kịp, sau khi bình tĩnh lại sẽ tìm đối sách ứng phó. Hừ hừ! Trương Anh Tử, chị bất nhân em sẽ bất nghĩa, mặc dù là hai chị em giống như keo sơn, nhưng vì mình, cô không ngại chia cách tình chị em.

"Sếp nên hỏi là ai coi trọng anh ta." Hách Tịnh ân cần hướng dẫn"Không phải là của tôi, đã có người có tình ý với Lý đội trưởng rồi."

"Còn tưởng rằng cô phải nói cái gì đó," không nghĩ tới Chu Hải Phong thế nhưng không ổn, trên mặt còn nét căm phẫn, "Hai người đều gieo họa, kể từ khi cô tới nơi này làm mọi người không yên ổn, một chút cũng bất lợi cho căn cứ vốn trước đây rất ổn định. Nhưng một mặt cố tình lạnh nhạt ai cũng không để ý tới, một là trêu hoa ghẹo nguyệt ai cũng chọc, sau này mọi việc sẽ không phát triển tốt đẹp, tôi đây nhìn thấy bọn họ liền phiền! Nói đi, Đan Nhĩ Tín cùng Lý Bạch, cô thích người nào? Nếu là chính sách cho phép, thật ra thì hai người đến với nhau tôi đây không ngại."

Nguồn Bài: Chương 37

Không nghĩ tới Sếp Chu anh dũng như thế, Hách Tịnh nghe được cảm thấy sợ, mới vừa trấn tĩnh được cũng không cánh mà bay, theo bản năng liền vội vàng trả lời: "Em một người cũng không muốn!" Chẳng lẽ phó Đội Trưởng đang tìm người mai mối sao? Anh ta không phải cùng Lương Thanh có quan hệ không tốt sao! Không đúng, Lương Thanh cũng không hy vọng cô tìm quân nhân.

Chu Hải Phong cau mày: "Cái này tôi cũng không hay làm, ngoại trừ tôi ra, bàn về chức vụ, bàn về năng lực, bàn về diện mạo, lấy mắt nhìn đi trong căn cứ này cũng không có ai so với hai người này mạnh hơn nữa rồi, thế nào, chẳng lẽ...” Ánh mắt sếp Chu sáng lên, vừa muốn nói những lời kinh người, Hách Tịnh vội vàng hô to một tiếng chặn ông ta lại: "Trương Anh Tử! chị Anh Tử ra tay, nhất định có thể đem bọn họ hai người cùng giải quyết một lượt!" Một đuổi chạy đi một hợp lại, coi như là giải quyết xong?

Sếp Chu bị cô rống làm cho sửng sốt, dường như đang suy nghĩ xem Trương Anh Tử là ai, còn đang chờ ông ta mở miệng, chỉ nghe bên ngoài âm thanh giày da gõ xuống đất, Trương Anh Tử mặc quân trang cấp tốc chạy tới, người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước: "Người nào, ai kêu tôi đây?"

Đến trước cửa nhìn thấy Hách Tịnh, không có biện pháp, mặc dù sếp Chu có dáng người to lớn, nhưng theo phản ứng sinh lý, mắt người luôn là trước tiên sẽ truy đuổi đồ vật đẹp, nhất là Trương Anh Tử loại người này đang có mục tiêu, chị ta tức giận đang còn thở gấp đều đặn liền hỏi Hách Tịnh: "Ai khi dễ ngươi? Nói danh tính cho chị biết, chị đây báo thù cho ngươi!" Không có biện pháp, liền dùng người, lung lạc làm đầu.

Hách Tịnh mặc dù cảm động, cũng yên tâm thoải mái, thầm nghĩ tôi tặng cho chị hai mỹ nam, hãy đạt đến một trình độ nào đó đi!

Bên này còn chưa kịp khoe công, bên kia sếp Chu mặt đã tối phân nữa: "Cô thuộc ngành nào đấy! Ầm ĩ thành cái dạng gthế nào xông loạn vào mà không thông báo?"

Trương Anh Tử há miệng muốn mắng người, con mắt đảo một vòng vừa muốn mắng trở về, mắt không cẩn thận liếc tới cầu vai của Chu Hải Phong, cổ cứng ngắc quay đầu lại ở giữ, lập tức hiểu đây là phòng làm việc của người nào đó, gương mặt cô càng biến sắc mặt cùng với chân chó càng tối hơn Hách Tịnh, thái độ xoay chuyển đến 180°, lập tức tinh thần sung mãn hành lễ: "Báo cáo đội trưởng, đội tin tức Trương Anh Tử hướng chỉ huy chào, tùy thời nghe theo chỉ huy!"

Thì ra cô chính là Trương Anh Tử, sếp Chu nhìn muốn xuyên thấu cô gái kia, vóc dáng nhỏ, người ốm, nhìn lại Hách Tịnh một cái, biểu tình kia rất rõ ràng đang nói: chỉ một mình cô, có thể giải quyết hai người kia, ngươi có lầm hay không à?

Hách Tịnh lau mồ hôi, lúng túng ha ha cười: "Chúng tôi nói đến vẻ đẹp bên trong, chị Anh Tử rất có tài, rất đặc biệt! Vẻ đẹp bên trong rất đặc biệt!"

Trương Anh Tử thông minh nên cảm thấy bực, coi như không có biết rõ sự tình, nhưng một phần nào cũng hiểu hai người tuyệt đối không phải là đang nói đến điều tốt, trên mặt liền có chút không nhịn được, nhìn lại trên mặt sếp Chu một ít không che giấu được sự hoài nghi cùng khinh thường, lập tức cả giận.

Trương Anh Tử có hai tử huyệt, một là tuổi, không thể nói cô già, hai là mị lực, không thể nói cô nhỏ, dám nói đến, nhất định sẽ giết chết!

Sếp Chu đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ sếp! Bây giờ mặc dù người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng non xanh còn đó, nước chảy còn dài, tôi cũng không tin sếp không có vi phạm, một ngày nào đó sẽ chết trong tay tôi!

Không có nhiều lời, Trương Anh Tử mặt phẫn uất dẫn Hách Tịnh trở về, Hách Tịnh ngồi xuống ghế còn chưa nóng, điện thoại nội bộ vang lên.

"Alô xin hỏi ai?" Ở nơi này không có người quen, trừ mới vừa rồi gặp mặt Chu Hải Phong, Hách Tịnh không nghĩ ra còn có ai sẽ dùng điện thoại nội bộ tìm cô.

"Là tôi, cô không có chuyện gì, đến phòng làm việc của tôi một chuyến." cổ họng Hách Tịnh, người quen vẫn phải có, chỉ là người ta muốn giả bộ "Không quen", cô tự động đem lý do anh ta làm quản lý nên trở thành người xa lạ, anh ta là sếp sao dám nhận là quen biết?

Căn cứ đại đội A ở ngoại thành thành phố B, diện tích rất rộng, đại khái kinh phí đầy đủ, ở đây có rất nhiều lãnh đạo ở, đãi ngộ ở đây cho tất cả nhân viên so với bộ đội cao hơn một cấp, Đan Nhĩ Tín làm phó đội trưởng cũng có phòng làm việc riêng.

Chỉ là căn phòng làm việc này Hách Tịnh lần đầu tiên đi vào, sau khi vào cửa cô do dự tương đối lâu có muốn hay không đóng cửa lại, sự kiện mới vừa rồi làm cho cô vẫn còn sợ hãi, nhưng bốn năm trước... Quên đi, nhìn Đan Nhĩ Tín trước mắt căn bản không giống như có hứng thú đối với cô, vì để tránh cho sự việc không rõ ràng, Hách Tịnh quyết định thật nhanh đóng cửa lại.

Mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng, da sạch sẽ và khít khao, hình dáng tốt đẹp môi rõ ràng, răng đều trắng noãn, tùy thời có thể kéo đi làm quảng cáo kem đánh răng cũng được, trời cao thật là ưu đãi cho anh em song sinh này quá, Đan Dũng lúc tuổi trẻ đã có vẻ thùy mị này, cũng khó trách mẹ anh ta mê muội, quả thật so với ba Hách Kính anh tuấn hơn nhiều.

Vừa nghĩ tới cha, lòng Hách Tịnh cũng có chút chua xót, lúc trước bị Trương Anh Tử quấy nhiễu mà buông lỏng tâm tình bây giờ càng thêm nặng nề, hơn nữa, giờ phút này Đan Nhĩ Tín nhìn ánh mắt cô, để cho cô cảm thấy nhẹ nhõm mà không đứng lên.

"Cô...”

Mắt trợn nhìn thật lâu rốt cuộc cũng mở miệng, cảm thấy không cách nào chịu đựng muốn rách ra, kết quả hai người đồng thời nói ra một chữ, rồi lại đồng thời im lặng, cuối cùng vẫn là Đan Nhĩ Tín cắn răng, lần nữa đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tại sao như vậy, điểm nào của Đan Nhĩ Nhã kém hơn Lý Bạch?"

Hách Tịnh cứng đờ, lời đồn đãi cũng truyền tới nơi này sao? Lại một lần nữa ở trong lòng mắng Trương Anh Tử, Hách Tịnh cố gắng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi cùng Lý Bạch đây là lần đầu tiên gặp mặt, cũng mới nhìn thấy một lần."

Cái này thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ em không biết tôi lần đầu tiên gặp mặt em liền thích? nội tâm Đan Nhĩ Tín đang gầm thét, tâm tình không vì lời giải thích của cô mà chuyển biến tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục mặt lạnh chỉ trích: "Nhĩ Nhã đặc biệt vì cô mà về nước, cô tại sao đồng ý tới nơi này, đến cùng cô muốn làm cái gì?"

Tuy Hách Tịnh tính khí tốt, cũng bị người có bộ dạng thâm thù này gây sự đưa ra dáng vẻ có ba phần hỏa khí, cô thản nhiên nhìn anh ta một cái: "Đây là chuyện của tôi, hơn nữa, nếu như mà tôi nhớ không lầm, là anh nói chúng ta hãy giả bộ như không quen biết nhau?"

Đan Nhĩ Tín dường như không nghĩ đến Hách Tịnh sẽ có phản ứng lãnh đạm cùng sắc bén như thế mà trả lời, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt liền hiện lên tức giận, nhưng lại không thể không mạnh mẽ đè ép lửa giận nói: "Tôi hỏi một chút không được sao? Đan Nhĩ Nhã là anh tôi, không phải cô cùng với anh ấy sao, tự nhiên hôm nay lại xuất hiện một Chu Hải Phong, ngày mai lại là Lý Bạch, cô...” Anh vốn là muốn nói cái gì? Thay đổi thất thường, tính tình trăng hoa? Không! Nhìn Hách Tịnh như hoa sen tinh khiết trước mặt, làm anh không nói ra miệng, anh cũng không ngờ cô là người như vậy, nhưng vì trong lòng phát sinh, buồn bực như vậy? nhất định phải đánh vỡ cái gì để tổn thương mới có thể phát tiết ra ngoài, ý thức còn chưa trở về, Đan Nhĩ Tín đã nghe được"rầm!" một thanh âm vang lên, hướng nơi phát ra âm thanh nhìn, phát hiện trên bàn có một cái lỗ, mà quả đấm của mình nằm ngay chổ đó.

Đây coi là cái gì, dùng võ lực uy hiếp sao? Tính tình Hách Tịnh gặp mạnh là mạnh gặp yếu là yếu, chưa bao giờ khuất phục bất kỳ loại bạo lực nào, lập tức cười lạnh một tiếng khen anh ta: "Đan đội trưởng thật là nhiều hơi sức!" Nhìn chung quanh một vòng các loại dụng cụ thiết bị phức tạp, chợt nhíu mày tiếp tục nói: "Tôi nói sai rồi, Đan đội trưởng nào chỉ là dư hơi sức, anh là văn võ song toàn, cho dù là ở trên trời cũng là một người nổi bật, tay biểu diễn bổ gạch vuông thành vụng..., cũng nhất định có thể nhận được nhiều tiếng vỗ tay khen thưởng, thật là dân tộc Trung Hoa có một nam nhân tốt! Chỉ là sức lực lãng phí ở nơi này không được tốt lắm? Thứ nhất tiểu nữ nhát gan kiến thức kém chưa chắc có thể thưởng thức, thứ hai bàn này mặc dù không phải vật quý trọng, nhưng cũng sẽ làm bộ phận hậu cần tốn tiền, chúng ta một cây kim một sợi chỉ từng cọng cây ngọn cỏ đều dựa vào người dân đóng thuế nuôi dưỡng, thân là con em quân giải phóng, lãng phí là đáng xấu hổ, hư hại của công cũng không thể được, hành động của Đan đội trưởng lần này có phải hay không thỏa đáng đây?"

Bị cô nhanh mồm nhanh miệng chê cười nhìn thông suốt, sắc mặt Đan Nhĩ Tín đỏ bừng, cảm giác lỗ mũi đều muốn phun ra lửa, ngực buồn bực giống như mới vừa biểu diễn để một tảng đá lớn đè trên ngực. Nhưng cho dù như thế, anh nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào Hách Tịnh, nhiều năm như vậy, cơ hội bọn họ chung sống với nhau cũng không nhiều, mỗi lần gặp mặt, bất kể là vui mừng ra mặt hay là mang theo trò đùa dai cười nhạo người khác, Hách Tịnh làm cho người ta có cảm giác, vẫn là an bình, bình thản, cho dù lần cuối là bốn năm trước kia, nét mặt của cô vẫn là hốt hoảng chiếm đa số, chưa bao giờ giống như bây giờ tản ra lửa giận chân chính.

Lúc này người bốc hỏa giống như đặt mình trong lửa Tam Muội, khí thế của Hách Tịnh tản ra không giống với trước kia, cô đứng nghiêm, cằm khẽ nâng, lông mi dài cao cao mà giơ lên, mắt to một cái nháy mắt cũng không, lóe ra tia sáng chói mắt, gương mặt bởi vì tức giận mà ửng đỏ, khóe miệng nâng thẳng, cả người đoan trang rồi lại rực rỡ, giống như băng lạnh rồi lại ưu nhã, hiển hiện ra một loại mị lực có tính công kích lẫn kiên quyết, dường như tinh thần rất kiên cường.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .